Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Những hình ảnh đã nguội. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Viết là một lao động kỳ diệu. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.