Tôi nhất quyết không đi. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Trượt theo hai bên má. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Hoặc có nhưng không nhiều. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Đúng là thân làm tội đời! Mỗi con người trong Loài Người.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Đừng lỡ nhiều là được. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.