Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Người bảo đời là một bát sơri. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.