Tốt hơn là nên nhập vai. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Mất mất người kể chuyện.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Nhưng mà tôi bỏ học. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Bố bảo: Đáng xem thật.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Dù trái tim đương bề bộn. Trẻ con hay người lớn.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Vật chất? Bạn đâu có. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.