chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở. Đêm kia, trong một cuộc du lịch, tôi có ghé thăm công viên Quốc gia ở tỉnh Yellowstone. Họ cũng mong gặp được người tri kỷ để kể lể tâm sự, nhưng có bao giờ bạn để họ kể lể tâm sự họ không? Có bao giờ bạn tỏ ra nhiệt tình và thành thật chú ý tới đời sống của họ không? Đó.
Cho rằng bà chưa thể nghỉ vì một nồi cơm chưa chín hay canh chưa sủi, bà vẫn có thể chọn một chiếc ghế lưng tựa bằng gỗ và thẳng. "Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Tôi ngồi trên khoảng đất cao, trước một khu rừng thông rậm rạp cùng với một số khách du lịch khác.
Loài vật thản nhiên trước cảnh tối tăm, dông tố và thất tình; vì vậy chúng không bao giờ đau thần kinh hoặc bị vị ung, cũng không bao giờ hoá điên hết. Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình. Nếu bạn cho một người bà con một triệu Mỹ kim, bạn có mong người ấy mang ơn bạn không? Chính Andrew Carnegie đã làm việc ấy.
Vậy mà theo lời Herndon, người viết tiểu sử Tổng Thống Lincoln, thì ông không bao giờ xét người đồng thời theo cảm tình theo sự ruồng ghét riêng. "Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó.
Tôi có thể nhắm mắt lại mà vẫn thấy hai bà ngồi trước lò sưởi, trong trại ruộng của dì. Má tôi dạy trong một trường làng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi tháng được 12 Mỹ kim. Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống.
Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi. Phải khó nhọc một chút, nhưng bí quyết này cũng rất giản dị. Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford.
Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Mới rồi tôi đưa một người bạn mắc chứng đó lại Philadephie kiếm một bác sĩ chuyên môn nổi danh và đã kinh nghiệm được 38 năm rồi. Nhà triết ly học Clarence Darron thu gọn thí dụ này trong câu: "Biết rộng tức là hiểu nhiều và khi đã hiểu thì không chỉ trích và buộc tội ai cả".
Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê. Họ đầu đọc đời họ chỉ vì cái giá tiền một tấm thảm. Tôi đã phải trải cái cảnh ngủ trong một căn phòng lạnh tới 15 độ dưới số không.
Bây giờ tôi điều khiển một xưởng làm bìa dầy trên 450 thợ. Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó. Bảy mươi năm sau, Henry Morgenthau, giám đốc quốc khố trong nội các của Tổng thống Franklin D.
Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn. Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền. Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám.