Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Phương pháp trị bệnh thần kinh đó của các bác sĩ, tên là "tác động liệu pháp", thiệt không mới mẻ gì. Chính bà đã thay đổi, hay nói đúng hơn, tinh thần của bà đã thay đổi, tạo cho bà một thời kỳ thú vị nhất trong đời bà.
Rồi tấn bi kịch kết cục ra sao? Tại sao hai ông bà nhất định biến gia đình của mình thành một "nhà thương điên" như ông đã nói? Đã đành có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng nguyên nhân chính là cả hai ông bà đều nhiệt tâm muốn làm cho chúng ta, bạn và tôi cảm động. Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Nếu con ta bạc bẽo thì lỗi về ai? Có lẽ về ta.
Ta chỉ lo tới hôm nay thôi cũng đủ khổ rồi". Và tôi làm đúng như vậy. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.
Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương. 500 dặm mà không thấy bệnh khác chút chi, phải không? Ba biết vậy vì chính con làm cho con sinh bệnh. Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương.
Không một mỹ viện nào ở thế gian lại có thể chữa những bộ mặt này, trừ một trái tim đầy hỉ xả, đầy tình thương yêu nhân loại. Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Tôi xin giảng bạn nghe.
Ông này giảng cho ông Lincoln hiểu sự lầm lỡ của ông. Bà thường ăn mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng. Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson.
Phải là người có tâm hồn cao thượng mới có hành động của H. Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng. 000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.
141 Mỹ kim, mà con số ấy chính là lợi tức của ông vậy. Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết. Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế.
Tôi tin thế nào cũng lăn xuống hố bên đường, nhưng nhà tôi không ngớt lời nhắc: "Tôi lái rất chậm. Thế là không những nửa triệu Mỹ kim trái dâu ấy dành bỏ ế, mà lại còn số dâu trị giá môt triệu Mỹ kim, theo giao kèo, phải mua trong 12 tháng sau nữa. Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng.
Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Tôi không theo đạo ấy. Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác.