Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Chẳng có cái gì đập. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Bạn ghét sự đợi chờ. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Rất nhiều người quen đến thăm. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Có phải tôi nói đâu. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Và dễ sống hơn một chút. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.