Tức là bạn hãy để người ta nói về bản thân và thành tựu của họ. Cuối cùng thì có một người gọi Jack lại, ông Pickering, chủ một cửa hàng tạp hóa. Và ít ai biết rằng Jack đã đi buôn từ hồi 14 tuổi.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không?
Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Và tôi không phải là một người nhận lương hưu của công quỹ, các ông thấy không? Lạy Chúa! Lẽ ra người ta nên công bố điều này. Câu chuyện sẽ được tiếp nối sống động hơn.
Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được. Tôi hỏi làm thế nào mà ông giữ được vẻ tươi tắn như thế, Lasorda bình thản nói rằng: Ngày tuyệt vời nhất trong đời tôi là ngày đội Dodgers chiến thắng, và cái ngày tuyệt vời thứ hai trong đời tôi là khi đội bóng nhận được những kinh nghiệm quý báu từ một trận đại bại!
Nêu ra một câu hỏi hay chưa đủ, phải hỏi như thế nào đó để người nghe sẵn sàng bộc bạch câu trả lời chân thật nhất. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Cũng như vậy, bạn hoàn toàn có thể tiếp nhận được những kiến thức quý báu từ những năm tháng ở cạnh người lớn trong gia đình.
Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng. Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới.
Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu.
Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng. Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong hồ sơ mà họ vừa mới đọc. Không khí hội nghị rất sôi động.
Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Trong cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Đơn giản nhưng hài hòa.
Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài. Để hòa hợp với khán giả, bạn phải hiểu biết một phần nào đó về họ. Chỉ cần nói một cách chân thành rằng: Tôi xin chia buồn.