Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Và một số lí do khác…
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Hồn nhiên đến đáng sợ. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Tôi muốn thi xong được để yên.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.