Trọng ý kiến của người. Ông viết bức thư này cho bác sĩ L: "Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X. Tất cả những người mà 8 ngày trước muốn đem "hành hình" anh thì bây giờ bênh vực anh nhiệt liệt, khen lòng chân thành, khiêm nhượng của anh, sự hăng hái sửa mình của anh.
Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! Làm sao bây giờ? Tôi không dám khoe rằng tôi giỏi hơn Socrate; cho nên tôi đã chừa, không dám chê ai là lầm nữa. Hồi thiếu thời ông nhiệt liệt chỉ trích bất cứ ai, thậm chí tới viết những thơ phúng thích để chế diễu người ta rồi đem liệng cùng đường cho thiên hạ đọc cười chơi.
Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa. Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Bạn đọc một lần mỗi chương để hiểu đại cương.
Như vậy ích lợi hơn nhiều". Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua".
Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Trước khi lên ngồi ghế điện để chịu tử hình tại khám Sing Sing, y còn than: "Tôi chỉ tự vệ mà người ta xử tôi như vậy đó". Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người.
"Tôi không đồng ý với ông, nhưng tôi có thể lầm được. Anh Emile và tôi định thực đơn. Vậy mà mỗi tháng ông đọc hết những điều lệ bảo hiểm của công ty ông, tháng nào cũng vậy, hết năm này qua năm khác.
Sau cùng, sau mười ba năm gắng sức, đi lại mời mọc, tôi làm chuyển lòng được ông giám đốc kỹ thuật hãng đó và ông mua giùm cho tôi được vài cái máy. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh.
Viên kiến trúc sư giới thiệu ông Adamson rồi, ông này nói: Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao.
Mười hai cách làm cho người khác nghe theo mình 1. "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Các nhà triệu phú của ta sở dĩ bỏ tiền ra cho Đề đốc Byrd thám hiểm Nam Cực vì Đề đốc hứa sẽ lấy tên của họ đặt tên cho những ngọn núi quanh năm tuyết phủ ở miền ấy.
Dụng cụ và nhà máy bị phá phách, người ta kêu lính tới, sinh ra một cuộc đỏ máu, và nhiều thợ đình công ngã gục dưới làn đạn. Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau. Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu.