Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Còn quá nhiều điều để viết. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Một điều rất hệ trọng.
Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Tóm lại là không được bi quan. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Mấy người này trông nhát lắm.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.