Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Tôi chưa làm thế bao giờ. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Cả món tinh thần cũng thế. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Bác nói chuyện với cháu. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Xung quanh là người.