Cuốn sách thì vớ vẩn. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Không, tôi không cần biết. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Nếu hắn là người tài.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Chúng tôi đã chết rồi.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Muốn được tin tưởng một lúc. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.