000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng. Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xe phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông.
Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Thôi thế là hết làm việc, phải bở sở. Bà lăn lộn trên sàn, đưa một ve nha phiến lên môi và dọa tự tử khiến con cái hoảng sợ, nép vào góc phòng mà la hét.
Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền". Truyện ông kể lại như vầy: Nhưng người ta có theo luật ấy không? Không.
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Ông Kingman được lựa vào số huấn luyện vuên ấy. Chúng ta thường để cho những chuyện lặt vặt làm ta điên đảo mà đáng lý ta nên khinh và quên nó đi.
Mỗi ngày bà phải nằm liệt giường đến 22 giờ, kỳ dư chỉ được nhiều lắm là từ phòng ra vườn, để tắm nắng. Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5.
Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Nên đấm mõm nó năm ngàn Mỹ kim hay là bảo thẳng nó cứ việc làm tới, muốn ra sao thì ra? Dù quyết định cách nào thì kết cục cũng là tai hại. Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.
Vợ chồng tôi có lần ăn tiệc nhà người bạn là anh John ở Chicago. Ta thích việc gì thì có nghị lực để làm việc ấy. Đối với ông thì trong sòng đời, bị quất nặng tức là được huấn luyện.
Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Người ta kể lại câu chuyện này của ông: "Sự chán nản là nguyên nhân độc nhất giảm sức làm việc". Lẽ cố nhiên, nếu bạn là một thư ký đánh máy, bạn không thể ngủ ở nơi làm việc như Edison, nếu bạn là thư ký cối kế, bạn không thể vừa nằm vừa trình bày cùng ông chủ một vấn đề tài chính.
Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn. Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Người chồng thứ nhất của bà mới cưới ít lâu thì chết.
Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Còn Einstein, nhà tư tưởng sâu sắc nhất đương thời, thì thú rằng những kết luận của ông 100 lần có 99 lần sai!