Số tiền nợ bác sĩ tăng lên vùn vụt. Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ.
Thầy thuốc bảo tôi đau tim và phải tỉnh dưỡng trong một năm, nếu tôi muốn khỏi bệnh. Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn. Lời vu cáo ấy, cố nhiên hoàn toàn bịa đặt.
Hoàn toàn là thuyết pháp. Chẳng hạn, nếu bạn tập làm bếp cho giỏi, bạn có thể kiếm được tiền lắm. Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng.
Do sự giúp đỡ người và do tình thương, tôi đã thắng ư tư và thói than thân trách phận. Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày". Học tổ chức, trao bớt quyền hành cho người dưới để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát
Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu. Nếu bạn thật lòng muốn thắng những ưu tư, nếu bạn muốnlàm lại cuộc đời, bạn hãy theo nguyên tắc này: Do đó mà chúng tôi kí tên chung với nhau [2].
Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn. Tuy vậy, người vẫn rạc đi. Viên thị trưởng Nữu Ước, William J.
Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo. Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ.
Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm. Bức màn âm u bao phủ tôi trọn ba ngày ba đêm, nay đã vén cao lên được một chút.
Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Rồi dở nón, chỉ vào một miếng giấy trong dán trong đó, có chép đúng câu tiếng Pháp mà ông đã học để chào khách. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm.
Tôi tận hưởng những thứ ở đời bao giờ hết. Vài bạn đọc chương này chắc bĩu môi nói: "Không có gì vô lý bằng cả đoạn khuyên nên chú ý tới người khác ấy. Và qủa thiệt chúng thấy liền.