Chế độ Hitler đã tước đi của ông một gia đình hạnh phúc, một ngôi nhà xinh xắn, một công việc đầy hứa hẹn. Hãy sống với những quy tắc công bằng trung thực trong mọi hoàn cảnh. Còn việc có nắm bắt được những cơ hội đó hay không còn tùy vào mỗi người.
Ngày nay, chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ lo cho những vấn đề của riêng mình mà quên mất việc thể hiện sự quan tâm, chia sẻ đén những người xung quanh điểu mà trước nay vẫn được xem là bình thường. Vì thế ông dành ít thời gian viết ra một danh sách các việc quan trọng đối với ông. Thậm chí tôi cũng không biết gọi tên nó là gì, chỉ biết tạm gọi là luôn bào chữa cho những việc làm không được.
Chúng ta vẫn quen đổ lỗi cho những người khác. Ông còn hình dung ra những phần mềm mà sau này làm nên cuộc cách mạng trong cuộc sống của chúng ta. Thực ra sự than vãn đó chỉ làm họ yếu lòng hơn và muốn tránh thực tế.
Đầu những năm 1930, một kỹ sư tên Joseph Strauss thường đi công tác đến một công trường ở San Francisco, nơi ông có thể ngắm cảnh từ một phía của vịnh San Francisco hoang vu. Một người bạn lớn tuổi và khôn ngoan hơn bảo tôi cách đây nhiều năm rằng, ông bắt đầu một ngày dựa trên một bản ghi chú những điều tích cực. Thành công mang lại sự tự tin, và sự tự tin mang lại nhiều thành công khác nữa.
Viên đá đầu tiên và cần thiết nhất của nền tảng đó là sự trung thực. Đó không phải là mục tiêu, đó là mong ước. Khi bị tổn thương, dù là thể chất hay tinh thần, điều cần thiết là tìm ra ý nghĩa từ nỗi đau đó.
Mọi thứ đối với tôi đều là thách thức. Tôi luôn hình dung rất rõ điều tôi đang tìm tòi và hướng đến, mỗi thí nghiệm đều mách bảo cho tôi biết thêm một ít về điều tôi đã làm sai. Ông là một cựu sinh viên thành đạt thường quay về trường thăm hỏi sinh viên.
Trong những giờ học sau tôi yêu cầu sinh viên cùng thảo luận về một trong số mười mục tiêu đó. Tôi xếp bàn ghế thành hình bán nguyệt và đặt một chiếc ghế đối diện hình vòng cung đó, đặt tên là ghế chủ, nơi mỗi sinh viên phải thay phiên ngồi vào. Ông nói rằng ông luôn hết lòng ủng hộ việc giúp cho các học sinh nâng cao lòng tự trọng của bản thân nhưng ông vẫn lo ngại trước tình trạng rất phổ biến hiện nay, đó là tạo nên lòng tự ái giả tạo.
Chúng ta hoàn thành được những việc lớn bằng cách làm những điều nhỏ bé ngày này qua ngày khác. * Chúng ta giành được cảm tình và sự kính trọng của những người khác. Tôi nhận được cái nhìn bối rối và câu hỏi tiếp theo là: Tại sao đó không phải là một mục tiêu?
Tôi luôn tin rằng một thái độ chưa đúng, một thói quen xấu luôn có thể thay đổi được. Tất cả chúng ta, ai cũng có lúc lãng phí thời gian. Nó buộc chúng ta phải đương đầu bằng tất cả khả năng của mình để vượt qua.
Dù động lực có mạnh mẽ và mục tiêu có rõ ràng bao nhiêu thì ước mơ của bạn cũng khó trở thành hiện thực nếu không có sự nỗ lực hết mình, không đầu tư thời gian, công sức, hi sinh, và thậm chí cả những lần thất bại. Dĩ nhiên là trừ khi luôn có ai đó bên bạn và cổ vũ: Cố lên, cố lên! Chiến thắng! Phải chiến thắng! Chiến thắng!. Kết quả cuối cùng rất cần đến sự phấn đấu bền bỉ và chỉ dành cho những ai không sợ thách thức.