Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Sáng nay chép bài một tí. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Nói chung là tốn thời giờ. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.