Khi thời gian làm việc của anh sắp kết thúc, nỗi lo lắng lớn nhất của anh là những dụng cụ của anh phải trao cho đúng người. “Trong suốt giai đoạn đầu tiên của đời người, nguy cơ là ở chỗ không dám liều lĩnh. Chúng tôi đã thất bại .
Tướng Duoglas Mac Arthur đã nói: “ Càng tự tin bao nhiêu, bạn càng trẻ chung bấy nhiêu; càng sợ hãi bao nhiêu, bạn càng già cỗi bấy nhiêu; càng có nhiều hy vọng bao nhiêu, bạn càng trẻ chung bấy nhiêu và càng thất vọng bao nhiêu, bạn càng già cỗi bấy nhiêu”. , một công ty bán hàng trực tiếp với số vốn góp của mỗi thành viên là 1000 RM (263 USD). Có lẽ tôi không biết nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi”.
Cuối cùng, vụ án được chuyển lên tòa án tối cao của Mĩ. Tiền ông đầu tư cho việc nghiên cứu cạn dần. Vì vậy, tôi được trường mà các bạn đã biết, Đại học Malaya, nhận vào học để láy bằng giáo dục.
Vài người rơi xuống. Để tăng vốn cho nhà máy xe mô tô,ông đã viết thư cho 18000 người có xe đạp và 5000 người đã đặt tiền trước cho ông. Nếu không có cách nào, cớ gì phải lo lắng”.
Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khấm khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu ấy. Tôi phải ăn mì gói cho cả bữa điểm tâm, bữa trưa và bữa tối. Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.
Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kuala Lumpur vì tôi là một thành viên của Ban chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi “phần thưởng” lại đến với họ. Chúng ta thường nghe người ta hỏi làm gì để thành công.
Lần thứ bảy vào tháng 3 năm 1908 ở Guang Zhou, Lian Zhou và Shang Si Không ai biết được rằng, đối với tôi, một cách không chính thức, nó đã trở thành cẩm nang của sự thành công. Sau đó, bà chia tay chồng bà và gáng nặng của bà lại còn nặng thêm vì phải nuôi thêm đứa co gái tật nguyền và 5 người em.
Sau khi học trung học ở Malay, Maznah rời khỏi làng bà đến thủ đô tham gia một khóa học về ngôn ngữ và phiên dịch tại trung tâm ngôn ngữ. Hãy hình dung xem khi cả dân làng biết được sự thật, họ đã cảm thấy xấu hổ đến mức độ nào. Vẻ đắc thắng luôn bộc lộ qua mỗi cử chỉ của anh ta .
Tiến sĩ Norman Vincent Peale đã nói: “ Các rắc rối là dấu hiệu của cuộc sống! Càng có nhiều rắc rối, bạn càng sống lâu hơn!”. “Đau khổ vì những cái bạn không có chính là lãng phí cái bạn có” Đó là tiếng Thủ tướng, ông đã khóc khi tuyên bố lệnh giới nghiêm của chính phủ.
Mắt ông giống như mắt ếch, môi dày và cái mũi vừa ngắn vừa to. Xathippe nổi điên, lấy một thùng nước ra ngoài ban công và dội lên đầu họ. Sáng nào ông cũng rời nhà từ sáng sớm, có khi đến tối mịt mới về nhà nếu bận việc gì đó.