Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Cứ ngỡ mình yêu mình. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Chứ không thở dài như những người thân… Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Liên miên liên miên đục vào óc. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Cũng có hôm ngủ khá say. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Đây là một thử thách nữa. Mất cái giấc mơ đấy.
Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Con người luôn biết sáng tạo. Nhưng không phải sở thích. Nhưng đây là một trận bóng.