Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Q của lí trí không tự an ủi được. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Chả muốn viết tí nào. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Nó vẫn còn hoang dã. Dù biết là tạm thời thôi.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Dù không bao giờ có tận cùng. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.